Chắc là thế, trời sinh em, định mệnh ?
Đường chim câu nửa cánh đã rã rời
Cánh đồng thi thênh thang miền từ thiện
Ươm hồn thơ sẵn có tự lòng nôi
Thuở vô tư trần gian chưa thắp lửa
Khỏa đục trong dòng chảy mãi ngây thơ
Say câu hát trải lòng xanh phố ảo
Em đi về theo nhịp nắng điệp phô
Em nhảy múa bờ xa vờn sóng vỗ
Thả làn hương vẫy khắp nẻo phương trời
Găm tia nắng gợi khơi men mới lạ
Nở màu hoa gây say ngất mắt cười
Có một mùa xuân em về phía biển
Đã một lần đùa sóng ướt đôi chân
Lưng trời lên mây vầng đen cuồn cuộn
Bão tạt lòng, trắng toát trút mưa ngần
Vẫn là em cuối con đường định mệnh?
Mầu hoàng hôn đỏ rực áng tình mơ
Níu hồn thơ theo gió ngàn xưa đợi
Đẫm biển anh, ồ ạt sóng vỗ bờ
11 - 1 - 2014
Nguyễn Văn Thái
XUÂN VIỄN XỨ
Vẫn mãi là em, một dòng sông nhỏ
Chảy về nguồn con nước ngược chẳng xuôi
Đếm canh thâu nghe tiếng cuốc gọi vời
Đời viễn xứ có ai nào hiểu thấu
Tết lại về bên hộp mứt héo khô
Ngọt hương quê còn đó chỉ trong mơ
Và cứ thế bao năm trôi lặng lẽ
Vầng trán cha cặp kính trắng lưng còng
Giọng nội ru oi ả nắng mênh mông
Trưa hè vắng Vỹ Dạ nồng chờ gió
Về thăm ngoại triền đê con nước đỏ
Chiếc xuồng con Ba Lá nhấp nhô hoài
Thò tay khua mặt nước sợ "đỉa dai"
Ơi ... vui quá, anh cười trêu em gái
Tờ lịch cuối em nhặt lên lưu lại
Góp dần dà những ngày tháng điêu linh ...
Quyển nhật ký đầy kỷ niệm ân tình
Thấm đậm mãi vào hồn khi nhắm mắt
Rồi tình len trong lúc buồn quay quắt
Bàn tay người dìu nhẹ ấm đôi vai
Đôi má thẹn bừng lên tiếng thở dài
Nhịp tim gõ dập dồn mơ hạnh phúc
Thu Giang Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét