Xa mặt nhưng chẳng cách lòng
Hoàng hôn vừa xuống bên phòng đợi ai
Tay em đan sợi u hoài
Cuộn len bối rối cứ dài nốt thương
Màu vàng hạnh phúc còn vương
Trắng tinh lại ngại hạt sương buốt lòng
Trời thu gió chuyển mưa giông
Anh đi lên tỉnh buồn trông quê nhà
Heo may se sắt thổi qua
Vườn nay vắng bóng bóng người xa chân trời
Mưa ơi xin hãy ngừng rơi
Lạnh bờ vai nhỏ lòng khơi nỗi sầu
Hương đêm tỏa ngát hương cau
Lá trầu xanh thắm đậm màu vôi son
Thu bay chiếc lá như vờn
Mong cơn gió thoảng giận hờn sẽ qua
Thu Giang Vũ
RA PHỐ
ngày một mình ra phố
đi tìm lại tri âm
cho sáng láng tình thâm
đã bao năm cất dấu
hồn lạc về xưa ấy
miên man trong thắm say
mi đọng bao hoài niệm
nắng tinh khôi hiển hiện
son sắt và yêu thương
gió bụi vẫn vô thường
ru nhau say ký ức
khao khát bao điều ước
nắng xanh tươi suốt đời
tha thiết mãi tinh khôi
thêm vòng tay ấm nữa
về với ngôi nhà cũ
vườn hoa vui bướm vàng
ríu rít nắng hân hoan
giữa miền quê thắm thiết.
Nguyễn Văn Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét