NỖI BUỒN
Trời se lạnh sắt se rừng thay lá
Vắng anh rồi đơn lẻ bóng đêm thâu
Nhìn quanh co mây xám đã ngang đầu
Bỗng " nỗi buồn" từ đâu lại chợt đến
Không là bạn cũng không bao giờ hẹn
Chẳng ngó ngàng luôn tránh né ra xa
Mỗi lần gặp nước mắt ta lại nhòa
Đôi môi khô nuốt vào toàn cay đắng
Người là ai xuất thân từ lẳng lặng
Lẻn vào hồn xâu xé nát tâm can
Để suy tư canh vắng cứ bàng hoàng
Rồi thương nhớ trở trăn mờ mi mắt
Hãy xa ta đừng bao giờ thắc mắc
Con tim yêu hình bóng chỉ một người
Hằng mong đợi mặc dù vẫn xa xôi
Mặc ngăn cách nhưng tình luôn gần mãi
Xua nỗi buồn hãy đi chớ quay lại
Chữ thủy chung ta đã gửi ai rồi
Lời thề hứa luôn luôn được chung đôi
Bình minh đến nắng ấm vàng muôn thuở
Thu Giang Vũ
Cõi tâm linh lặng theo dòng định mệnh
Chúa an bài cho mỗi độ chúng sinh
Sau bão dông sẽ trong lành và nắng
Cuộc vui - buồn điệp khúc mãi lung linh
Thương cành lẻ giữa rừng mưa thay lá
Dòng Ngâu xưa ngắt nhịp mãi cung đàn
Sóng nhịp yêu khắc khoải nối bờ sang !
Yêu con tim tự nhiên khơi nỗi nhớ
Gửi hương hồng lặng lẽ tặng tình nhau
Hoa vẫn thắm nước son ru ong bướm
Nhụy quỳnh thơm trinh trắng lịm đêm thâu
Ước hồn thơ về nơi em tha thiết
Như buổi ban đầu hứa với ngàn mơ
Cùng nhau khơi nguồn xanh tơ cảm hứng
Vững nhịp kiều da diết dệt vần thơ
Mộng vườn hoa muôn sắc hương rực rỡ
Lối trăng soi thắm bước vẻ riêng mình
Tình cầm sắt hoàng hôn tươi sắc tím
Tắm nắng vàng thầm nguyện chữ trung trinh
Nguyễn Văn Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét