ĐÔNG VỀ THƯƠNG CÁNH HOA TÀN
Gió đông về sao hôm lạnh giá
Trách chi đời xứ lạ, quê xa
Tuổi đời trôi tóc bạc trắng ngà
Tủi thân mình bước chân lữ thứ
Gót guốc xưa nhịp đã mỏi mòn
Tà áo tím gió ngàn lay rũ
Giọt buồn rơi nhợt nhạt môi son
Trái tim vẫn giữ đều hơi thở
Đếm từng ngày gọi bạn tri âm
Dạ đau đáu nhìn bông hoa nở
Sương buốt tay thương cánh Quỳnh tàn
Dỗi làm chi bướm vờn ong giận!
Nghĩa tình ôm trong giấc ngủ vùi
Buồn day dứt ngày dài thêm bận
Cuối đông rồi mộng đẹp xuân vui.
Thu Giang Vũ
THƯƠNG CÁNH QUỲNH HƯƠNG
Giọt giao mùa tí tách màn đêm
Hồn lạnh giá mơ màng viễn xứ
Nỗi mất buồn dư âm lữ thứ
Quê hương xa vời vợi nghìn trùng
Ý thiên cơ huyền bí khôn cùng
Vận nước non trong khuôn định mệnh
Chất xám mờ, trái tim vô cảm
Cỏ thân ta gió quất tơi bời
Hát lời ru yên dạ cho người
Gửi nắng quê ấm trời tuyết trắng
Chút nghĩa tình êm đềm nỗi vắng
Mỗi câu thơ thi vị cuộc đời
Dạo vườn mơ cùng bạn tâm khơi
Hát khúc tình trăng vàng dịu sáng
Hòa nhịp đời hương đồng đượm ngát
Ấp buồm thơ bến mộng tuyệt vời!
Nguyễn Văn Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét