Cuội nhìn trăng và băn khoăn hỏi
Hẹn thề rồi bỏ lỡ được không!?
Thì ra ở mãi cung Hằng
Vầng trăng chẳng biết vết hằn chân chim
Con ngõ vắng đèn dầu mờ tỏ
Bóng ai còn chưa rõ lòng người
Nỗi buồn thấm mãi chưa nguôi
Nén sầu ngây ngất gió khơi thu về
Mơ ước một khung trời xuân mới
Đáy sông Đào nối sợi tưởng sâu
Nào hay tay nối dòng sầu
Nối hoài chẳng đến đáy màu tím đêm.
Thu Giang Vũ
TRỌN LÒNG
Nhân duyên hội ngộ tình thơ thắm
Ảo thực đâu e đắm mộng mơ
Lẽ nào vướng vất đậm mờ chân chim
Thuyền vin gió nhẫn tìm bờ bến
Kết Cánh - hoa xanh biếc cánh rừng
Thu vàng cúc nở, đã từng
"Gừng cay muối mặn" dễ chừng nhạt phai
Nông sâu biết mấy ai dò đáy
Nếu lửa tim chưa cháy rực hồng
Sông Đào vẫn thắm một dòng
Tình thâm nghĩa trọng - trọn lòng đa mang
Nguyễn Văn Thái
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóakhông đề
Trả lờiXóaHè chưa qua thu đà thấp thoáng
lá đã thay màu rụng ngổn ngang
Đầy sân cỏ dại dần khô héo
Ngập lối hoa xưa gió thở dài.
Xa mặt cách lòng người đây đấy !?
Biển rộng sông sầu cuốc kêu sương
Vi vu liễu rũ cành lay động
Bóng chiếc canh khuya tiếng thở buồn !
TGV
RÉT THÁNG BA
Trả lờiXóaxuân dà* thắm đượm chợt heo may
chiếc áo Nàng Bân chạnh dạ này
tắm ánh trăng thanh say rượu lạc
dầm làn khí lạnh rợn chân tay
trùng khơi cách trở mây mờ tỏ
núi thẳm chia lìa gió lặng lay
bước muộn thềm hoa người để dấu
thơ thiền lắng dịu nỗi chua cay.
21 - 7 - 2015
NVT