BÂNG KHUÂNG
Trời xuân tuyết vẫn cứ rơi
Mình tôi đơn lẻ buồn vơi lại đầy
Mù khơi che khuất trăng gầy
Bạn đâu chẳng thấy nhìn mây xứ người
Màn đêm lặng lẽ chơi vơi
Dạ nghe tiếng cuốc gọi mời hư vô
Đành thôi ! Mài mực làm thơ
Trải vần tình nhớ ghép dòng châu thương
Canh thâu se buốt vấn vương
Thức thao trăn trở đối gương bóng mình
Lần tay tìm cánh thư xinh
Chăn se gối lạnh ủ tình bên trong!?
Hay là người đã thay lòng
Cành hoa năm ấy còn nồng hay phai
Đường tơ vương hãy còn dài
Năm canh mới biết u hoài tương tư
Thu Giang Vũ
THẦM LẶNG
Trong làn mưa phấn bụi rơi
Hạt xuân nhung nhớ lúc vơi lúc đầy
Tơ trời sương khói giăng gầy
Vấn vương tình gió hương mây bóng người
Xuân tình lên ngọn khơi vơi
Lạnh xe xót dạ lời mời hư vô
Tay cầm một nửa câu thơ
Khớp qua bên ấy nối bờ sông thương
Lặng thầm xuân với tơ vương
Nụ hoa ươm trái trong gương sen mình
Cánh thơm khoe nhụy tươi xinh
Lá xanh xòe nắng giọt tình khiết trong
Dòng thu thanh thỏa một lòng
Hoa xuân thắm đượm hương nồng không phai
Luyến lưu son sắt năm dài
Tiếng yêu xao xuyến mãi hoài tâm tư
9 - 3 - 2015
Nguyễn Văn Thái
Anh đi mô vườn lòng mong đợi
Gió đêm về vời vời hương xưa
Chờ người dưới bóng mây mưa
Thương tà áo mỏng cũng vừa ướt vai
Thu giang vũ