Bài đăng phổ biến

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

VU VƠ

Thu đi đông chớm mưa lay
Tiếng chim hoang hoải xa bày gọi thương
Ngày trôi bóng đổi vô thường
Nhìn mây biền biệt vấn vương nỗi lòng

Can qua ... khúc lặng hai dòng
Nửa sầu đất khách nửa bồng nước non
May còn máu nhuộm màu son
Vườn thơ lộng gió, tình còn chút hương

Bao mùa lũ xiết sông Tương
Bờ xa vời vợi tơ vương bến sầu
Thèm mong dư lệ tình ngâu
Chỉ vần thơ bắc nhịp cầu ước xuân

Chữ tình chữ nghĩa tri ân
Mộng chi sum họp nối vần ngày - đêm
Nắng chia hai sắc buồn thêm
Câu thơ chia sẻ êm đềm tặng nhau.

20 - 1 - 2015
Nguyễn Văn Thái



ĐÔNG VỀ

Thu qua đông sớm buốt lòng
Dòng sông uốn khúc nước ròng mông mênh
Tuyết rơi lạnh giá buồn tênh
Ngửa bàn tay nhỏ qua thềm gọi xuân

Làm sao với được tình gần
Bài thơ ai gửi bâng khuâng cõi hồn
Gối mòn chân mỏi đường trơn
Nhìn vầng trăng sáng tủi hờn dâng cao

Gió rơi lá rụng lao xao
Tiếng xưa lay nhẹ tình vào hư vô
Dây tơ ai buộc hững hờ
Trách chi duyên kiếp còn chờ đợi nhau

Nhớ quê thoang thoảng hương cau
Mây giăng đưa lối mưa ngâu đêm dài
Bóng tối thêm nỗi bi ai
Dế than rỉ rả u hoài đông ơi !

Thu Giang Vũ

2 nhận xét:

  1. Xuân về đến ngõ tuyết rơi
    Đường xa dịu vợi hồn nơi chốn nào
    Giao mùa se lạnh hơi ngâu
    Màn đêm thăm thẳm dạ sầu khôn nguôi

    Trái chưa chín đủ ngọt bùi
    Nếm vào chua chát chỉ khơi đắng lòng
    Xứ người sao lắm long đong
    Nghĩa ân giữ trọn , nghiệp vòng điêu linh

    Vườn xưa con bướm đa tình
    Mới tung cánh lượn quanh mình mua vui
    Hoa mơn mởn nụ thật tươi
    Cớ sao rã cánh tàn vào suơng đêm

    Mong chờ chút nắng qua thềm
    Cành xanh lá biếc đơm mềm chồi non
    Nhìn mây vương vấn trong hồn
    Trăng khuya vừa sáng
    khuyết dần tàn mau

    Canh thâu vẫn thoảng hoa cau
    Giây trầu xanh lá mà sầu chứa chan
    Bóng đêm khung cửa mơ màng
    Giao mùa vừa đến bàng hoàng xuân trôi .

    Thu giang vũ

    Trả lờiXóa
  2. CÙNG XUÂN

    cuối chiều nắng nhạt, phôi phai
    gió thờ ơ vãi rạc rài bờ sương
    dửng dưng dòng quẩn bến thương
    bơ vơ thuyền mục vấn vương u hoài

    vọng xa le lói trang đài
    não nùng vuốt tiếng thở dài cành đêm
    dế ngân buốt lạnh qua rèm
    sầu lên úa lá hiên thềm vàng rơi

    ngậm ngùi buộc lại chơi vơi
    kẻo lao đao với miệng cười thế nhân
    hoa kia khơi sắc tỏa xuân
    dụ ong bướm lượn thêm nhuần nhị vui

    ngập ngừng ngó dậu mùng tơi
    không gai mà thấy cao vời tường chia
    cành vàng lá ngọc thuở chưa
    lụy phiền !?
    đâu dám dây dưa vướng tình

    nghe như vẹt hót không thinh
    cái tâm cái nghĩa - đinh ninh khảm lòng
    cầm vui chuốt nuột tơ hồng
    hồn thơ vẫn gió bềnh bồng cùng xuân.
    13 - 2 - 2015

    Trả lờiXóa