87 - BÔNG HOA CỎ
Em chỉ là một bông hoa cỏ
Nép bên rào ngại gió lạnh đông sang
Hoàng hôn buông bóng tối phủ hoa tàn
Trên lớp cỏ vàng khô hong nắng cháy
Bước vào đời rời xa mẹ từ đấy
tháng năm dài đôi vai nhỏ thương ơi
Ngắm dáng anh qua lòng muốn gọi vời
Bỗng tủi thẹn …ước mơ làm cơn gió
Thổi về anh một nụ bông nho nhỏ
Vướng áo ngưòi một ý nghĩ trong lành
Nỗi buồn riêng những tâm sự mong manh
Dìu nhau đi ngọt chân tình kể lể
Tiếng mưa bay nhẹ hoà theo tiếng dế
Rỉ rả hoài trong vắng lặng đêm sương
Nỗi sầu riêng len lỏi suốt đêm trường
Chờ trăng lên cùng em thương gối chiếc
Thu giang vũ
87' - ĐỊNH NGHĨA(1468)
Em là bầu trời mùa thu xanh biếc
Là ngọc ban mai thánh thót vườn mơ
Là biển lúa vàng sóng mượt nắng trưa
Là dòng sông ấp iu chiều quê tím
Em là lửa thắp trường tồn cuộc sống
Là nôi xuân phồn thực giữ giống nòi
Là bếp hồng bốn mùa vui đầm ấm
Là trầm tích quê hương lắng muôn đời
Em là linh hồn những bản tình ca
Là cái tứ gợi thơ tình vạn ý
Là nhân chứng chỉ ra con quỷ dữ
Là nguyên do sinh phát cuộc tương tàn
Em là lâu đài tình yêu tráng lệ
Là tổ uyên ương ấp ủ trái tim
Là hương đất ươm xanh tươi cây trái
Là đóa hồng thơm ngát mãi đời anh.
Nguyễn Văn Thái
23 - 12 – 2013
Vần thơ mong manh
Lâu rồi em chẳng thăm anh
tìm vần thơ cũ mong manh gió đùa
Mực màu tim tím hương xưa
chiều rơi đầu ngõ ve chưa gọi sầu .
Mây giăng nhẹ hạt mưa ngâu
Tà bay vạt mỏng che đầu tội chưa
Cánh cửa hờ qua song thưa
Buồn len mi mắt tình vừa vỡ tan !?
Thu giang vũ