SƯƠNG THU
Đêm buồn hứng giọt sương rơi
Bàn tay thấm lạnh lòng rời rã đau
Sông xanh gẫy một nhịp cầu
Vầng trăng chìm xuống trôi mau mất rồi
Tiếng chim xa vắng bên trời
Vọng nghe tan tác như vời hương xưa
Mưa thu nhè nhẹ cũng vừa
Gió vi vu thổi tiễn mùa hè qua
Bao năm cách trở giang hà
Tình gần gang tấc như hoa đầu mùa
Mặc cho đông lạnh rừng thưa
Lá vàng ươm mộng chờ mưa trổ mầm
Thu về dạ bỗng bâng khuâng
Vết chân chim đã xóa dần lối đi
Bài thơ tình ý còn ghi
Sao đành quay mặt xuân thì buông trôi
Bờ cát in bóng dáng người
Sóng xô khỏa lấp một trời mây vương !
Nghìn trùng xa dạ vấn vương
Lời thơ ngát mãi vết buồn ... còn mang
Gặp người tri kỷ bàng hoàng
Tìm nhau sưởi ấm đoạn đường cuối thu
Tay anh che dải sương mù
Cho em hơi thở dường như xuân về
Thu Giang Vũ
MƯA XUÂN
Anh mang cánh sải mênh mông
Lẻ loi mỏi vỗ mung lung bãi bờ
Cách ngăn một dải sông thơ
Vô hình chắn hướng mịt mù lối mây
Em ôm vào kiếp đọa đầy
Xuân xanh lỡ nhịp tình gầy lao đao
Đường đời nặng nợ má đào
Hạ ngàn thu hẹn hanh hao cây sần
Trớ trêu con tạo xoay vần
Bướm ong nhộn nhịp lối gần đường xa
Lòng sung lòng vả thế mà
Rong rêu cũng nghiệp nở ra, sinh tồn
Giọt xuân chớm đụng cánh hồn
Mắt rung rinh lá nụ hôn nảy mầm
Câu thơ - ánh nắng tình ươm
Chưa xanh màu biếc đã cườm* ly hương
Ngờ đâu vương mối tơ vương
Mong manh sương khói đêm trường liêu trai
Dã tràng gửi phận u hoài
Gặp cơn gió chướng lai rai lối chiều
Thế rồi thể tất ngày yêu
Buồn xưa khép lại vết sầu rêu phong
Trùng dương sóng nối tơ lòng
Mưa xuân mùng thả nhành hồng tỏa hương
Nguyễn Văn Thái