ĐỒNG VỀ VẪN ẤM VÒNG TAY
Tuyết rơi trắng nuột xứ người
Tóc bay buốt cả khung trời đông sang
Gió ơi chớ có vội vàng
Thổi bay kỷ niệm để ngàn thương đau
Se lạnh vẫn thoảng hương cau
Vòng tay nối lại nhịp cầu bước qua
Xa quê vẫn nhớ tiếng gà
Thương người nơi ấy quê nhà đợi trông
Vẫy bút đi em vẫn mong
Bài thơ dạ ngỏ nỗi lòng còn đây
Sông Hồng nước bỗng mơ say
Rì rầm sóng nhẹ
êm thay đêm ngày
Lục bình hoa tím vừa lay
Rong rêu thẩm thỉ vui vầy có nhau
Liễu xanh không nỡ ru sầu
Đong đưa
như lả ngọn trau chuốt tình .
Thu Giang Vũ
MÙA ĐÔNG SẼ VỀ
Phù sinh chót lỡ nhuộm màu
Quân cờ trong cuộc trước sau sẽ dừng
Mùa đông cứ đến dửng dưng
Mất trong úa lá rơi từng giọt yêu
Mắt ngầu đỏ lệ dắt dìu heo may
Buồn thương trông sắc lá phai
Chờ đông nuối tiếc mỗi ngày phù vân
Vòng tay xiết ấm cho gần
Ướp hương cốm mật đượm vần câu thơ
Nối đầy khoảng trống xa mờ
Tri âm tri kỷ vọng bờ thiên thai
Đừng trao nhau đóa hồng nhài
Ngạt ngào hương sữa thu hoài tình thu !
Dòng sông quê ngát sóng ru
Lạnh về không giá, xuân thu xanh làn .
Nguyễn Văn Thái