Bài đăng phổ biến

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

MONG

Đêm buồn lặng lẽ đợi trăng mơ
Lạnh giá thâu đêm tuyết phủ mờ
Bến vắng người xưa đâu chẳng thấy
Sầu lên trang giấy trải câu thơ

Thu Giang Vũ










NGƯỠNG

Vần vũ mây lòng giữa cõi mơ
Rèm che dan díu ánh đêm, mờ
Đâu ngưỡng văn, đời chơi phố ảo ?
Mà lời ướt, tạnh mỗi câu thơ

Nguyễn Văn Thái

5 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Đôi bóng dưới trăng

    tình chung đôi mà như chiếc bóng
    Dưới trăng trong một nửa bên này
    Bên kia cầu , vất vưởng chân mây
    Giang đầu đợi nào ai hay biết

    Sáng một vầng mây trời diễm tuyệt
    Mặt nước trong lóng lánh sắc màu
    Mưa rỉ rả rớt những hạt ngâu
    Êm nhè nhẹ dòng châu xa xót

    Dẫu có mỏi dã tràng se cát
    Sóng nhấp nhô biển vẫn xanh trong
    Rong rêu lạnh nắng ấm lên hồng
    Ươm nỗi nhớ ân tình thêm thắm .

    thu giang vũ

    Trả lờiXóa
  3. Đò chờ bến đợi

    Anh đi thơ cũng theo anh
    Vườn xưa vắng lạnh lá xanh úa vàng
    Đò trên bến đợi hoang mang
    Trời mây tan tác canh tàn cuốc kêu

    Đèn khuya nhạt bóng tiêu điều
    Mưa quanh phố nhỏ trải đều quán đêm
    Bài thơ giọt ngắn qua thềm
    Giọt dài thấm đậm ướt mềm khăn tay

    bốn mùa đắp đổi vui thay
    Vầng trăng chung mảnh vui vầy có nhau
    Chia người một nửa niềm sầu
    Hè về nắng ấm đẹp màu mắt em .

    Thu giang vũ

    Trả lờiXóa
  4. BẰNG LĂNG TÍM

    trăng lên, nắng thức bíu vai
    còi tàu xa vọng mãi hoài sân ga
    đêm thâu khắc khoải canh gà
    cây đua vun vút bóng nhòa lạnh vương

    buồn dâng hun hút con đường
    rừng ngàn im lặng giọt sương xót lòng
    bàn chân mòn mỏi niềm mong
    âm u mây xám nhòa dòng sông thơ

    qua rừng, vượt núi chốn xưa
    bên tai vẫn gió lơ chơ phố phường
    bóng ai vương vấn chung đường
    bằng lăng đã tím thoảng hương bên đời.

    28 - 4 - 2015
    Nguyễn Văn Thái

    Trả lờiXóa
  5. BẰNG LĂNG TÍM

    trăng lên, nắng thức bíu vai
    còi tàu xa vọng mãi hoài sân ga
    đêm thâu khắc khoải canh gà
    cây đua vun vút bóng nhòa lạnh vương

    buồn dâng hun hút con đường
    rừng ngàn im lặng giọt sương xót lòng
    bàn chân mòn mỏi niềm mong
    âm u mây xám nhòa dòng sông thơ

    qua rừng, vượt núi chốn xưa
    bên tai vẫn gió lơ chơ phố phường
    bóng ai vương vấn chung đường
    bằng lăng đã tím thoảng hương bên đời.

    28 - 4 - 2015
    Nguyễn Văn Thái

    Trả lờiXóa